Bản hợp xướng định mệnh – Chương 69

Lâu đài của dòng họ Minamoto ở Yokohama… Ánh chiều tà nhuộm vàng cả khu vườn khổng lồ trong từng đợt gió nhẹ xào xạc qua những kẽ lá. Mái tóc ngân bạc chảy xuống nơi bờ vai cùng một đôi mắt màu xanh nhạt đầy hớp, người thanh niên nhìn như nhàn nhã dạo bước giữa khung cảnh thiên nhiên yên bình này, nếu bỏ qua cuộc đối thoại ‘rùng rợn’ của anh qua tai nghe di động Bluetooth.
– Đã chết?
– Vâng, Louis-sama. Thi thể, không, phải nói là một phần xương cốt còn lại của hắn được tìm thấy trong phòng thí nghiệm ẩn giấu dưới tầng hầm. Hắn là bị người dùng dị năng giết chết, chúng tôi tới giờ vẫn chưa xác định ra đó là ai. – Cấp dưới ở đầu bên kia điện thoại không chút phập phồng báo cáo. Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 36

Hogwarts… Ngày đầu tiên của năm học… Sau tiết học đầu tiên… Các tiểu phù thủy lao nhao thu dọn giấy da, sách giao khoa, bút lông… vào túi của mình rồi chuẩn bị đi đến lớp học tiếp theo.
– Tuyệt cú mèo!
– Đây là bữa học đã nhất từ khi ta bắt đầu học! Heh…heh!!
Ra khỏi lớp học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, cả đám tiểu ưng và tiểu lửng của năm hai hồ hởi bàn tán. Nghe qua thì sẽ tưởng rằng tiết học của giáo sư Lockhart thú vị lắm, đúng vậy, rất thú vị mà theo một nghĩa khác hẳn….
– Tiếc là hết thời gian sớm quá! – Cậu nhóc Terry của Ravenclaw chép miệng.
– Terry, tuy không nên giội nước lạnh lên sự nhiệt tình của ngươi, nhưng mà… – Harry ôn hoà lên tiếng với khoé môi nhẹ dương lên đầy ý ‘ôn hoà’. – …ngươi không thấy là bản thân phóng bùa trật mục tiêu không ít lần sao?
– Ah…ha…ha… Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn, ta thề!! – Cứng ngắc cười cười, Terry vội vàng cứu vãn số phận có nguy cơ bị hành hạ của mình, kém chút lấy tên Merlin ra thề.
– Ừ, vậy ta chờ xem kết quả. – Harry hài lòng gật đầu rồi rảo bước dẫn cả nhóm đi ra nhà kính để học môn Thảo dược.  Tiếp tục đọc

Bản hợp xướng định mệnh – Chương 68

Hyoutei – trường nữ sinh cấp ba với không ít con gái các nhà quyền quý theo học vì đây là nơi xuất sắc nhất đào tạo lễ nghi, bồi dưỡng các thiếu nữ để sau này thâm nhập giới quý tộc. Bây giờ là lúc xế chiều, giờ ra về của học sinh trường Hyoutei.
– Miyabi-chan, dạo này cậu sao vậy, ủ rũ suốt! – Nữ sinh A sốt sắng dò hỏi cô gái đi cạnh mình.
– Ưm.. Không có gì đâu! – Mái tóc đen nhánh dợn sóng khẽ lung lay, Miyabi nhẹ lắc đầu, rõ ràng không có ý đi sâu vào vấn đề này. Cô bạn kia cũng biết điều mà không nói gì thêm, chào tạm biệt Miyabi rồi tách ra đi tới chỗ xe của mình.
Miyabi dù sao cũng là con gái út nhà Yunoki, vậy nên cũng có tài xế riêng, nhưng khi cô chuẩn bị bước vào xe thì một giọng nữ thanh thuý đã ngăn động tác của cô lại. Miyabi cứng đờ cả người ngay tắp lự vì nhận ra chủ nhân giọng nói là ai. Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 35

Bóng tối huyền diệu bao trùm mọi ngóc ngách lâu đài, cả không gian chìm vào một giấc ngủ sâu và lặng lẽ. Không một tiếng động nào cho đến khi tiếng vải áo di động sột soạt ma sát vào nhau phá lệ rõ rệt trên hành lang vắng tanh. Mấy ngọn đuốc dọc theo tựa như được châm thêm dầu mà cháy lớn bùng lên chiếu sáng cả không gian. Hai thân ảnh nhỏ người dần xuất hiện trong chùm ánh sáng vàng ruột ấm áp. Họ lẳng lặng cùng nhau trở lại phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw. Dừng chân ở trước cầu thang dẫn lên phòng ngủ của nữ sinh, Harry cọ cọ cằm trên đỉnh đầu Verona một chút rồi mới nói ngủ ngon với cô.
– Ngủ ngon, Harry… Và đừng lo, ta vẫn ổn. – Dịu ngoan gật đầu đáp lại, rồi trầm mặc một giây, Verona bổ thêm câu sau trước khi quay người đi về phòng ngủ của mình.
Harry vẫn đứng đó, cho đến khi chắc chắn rằng tiếng bước chân khẽ khàng kia đã tắt hẳn. Gương mặt thiếu niên anh tuấn chìm hẳn dưới bóng ma của cột tường sau ánh sáng lờ mờ của bầu trời đêm đầy sao.
– Đừng lo? Có thể không sao? Ta khó mà làm được, Verona…. – Harry nỉ non. Thanh âm trong lời nói du dương như gió xuân thoảng qua nhưng chỉ cần nghe kỹ, sẽ cảm thấy rét lạnh đến thấu tim gan bởi cái sát khí uấn giận lẩn quất bên trong. Tiếp tục đọc

Bản hợp xướng định mệnh – Chương 67

Thân thể tuyết trắng ửng hồng không ngừng vặn vẹo, trong tiếng hít thở dồn dập hỗn loạn. Những giọt mồ hôi nóng bỏng rơi xuống.
– Ân…Ah!… Ah! – Từng tiếng than nhẹ, nhuyễn nhu vang lên, còn hay hơn bất cứ nhạc khúc nào, làm tê dại, say đắm lòng người nghe. Hai điểm đỏ hồng nơi ngực lung lay chuyển động tựa như trái cây mọng nước mời được hái. Mười ngón tay đan vào nhau. Nhìn gương mặt người con gái đỏ lên trong cơn kích tình, anh bất giác thấy lâng lâng, thỏa mãn vô hạn và cúi xuống hôn lên từng tấc, từng tấc da thịt mềm mại mê người kia.
– Yuuki…
– Ân… L…en.. Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 34

Ga Hogsmeade… Bóng đêm ẩm thấp bao trùm lên lối đi gồ ghề, không ít tiếng hô đau của đám nhóc năm nhất khi lần đầu bước lên con đường ‘chông gai’ này. Đám tiểu phù thủy của mấy năm trên thì đã có kinh nghiệm hơn, dĩ nhiên là trừ vài trường hợp cá biệt như Neville chẳng hạn, dù rằng vấn đề đi đường của cậu nhóc đã khá khẩm hơn nhiều sau khi được Harry rèn luyện uốn nắn.
– Năm nhất tân sinh! Năm nhất tân sinh lại đây! – Giọng người giữ khoá khổng lồ sang sảng vang khắp không gian, dẫn đám ma mới đi thực hiện truyền thống du hồ để đến Hogwarts. Còn với học sinh ma cũ… Tiếp tục đọc

Bản hợp xướng định mệnh – Chương 66

Một buổi sáng trong trẻo tinh thuần với những tia nắng sáng rọi khắp cõi thiên không thoáng đãng, dường như là một khởi đầu tốt đẹp vô cùng cho một ngày bận rộn. Tuy nhiên, trên một sân thượng của nhạc viện Seisou, tiếng sáo vi vu đơn độc chảy xuôi, trầm nhẹ, sâu lắng như một đàm nước sâu thăm thẳm không đáy, tưởng như bình tĩnh vô ba, lại cuồn cuộn những ti ti tình tố phức tạp dưới mặt thuỷ diện. Một khúc nhạc thật đẹp, lại tựa như một lời mời ngọt ngào để bước vào bóng tối, trầm luân vào cái khoảng không vô định của mọi tội lỗi nơi trái tim… Adagio…
– Azuma senpai, anh thật nhàn nhã…. – Cửa sân thượng đã mở toang từ lúc nào, Aoi tà ỷ lên khung cửa, lên tiếng cắt ngang bản nhạc với biểu tình đầy khinh thường, thậm chí là… hận ý. Đúng vậy, hận ý… biểu tình luôn cười cợt của anh đã hoàn toàn bị lột đi khỏi gương mặt điển trai, lúc này chỉ có túc mục lãnh liệt hướng về Azuma.
– …Quả thật là… – Sau vài khắc, Azuma chậm rãi quay người lại, vẻ mặt không có gì tức giận khi bị cắt ngang cả và anh lãng đãng mỉm cười trả lời.
Tuy nhiên, đáp lại phản ứng lịch sự hoà nhã đó của Azuma lại là… Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 33

… Ngã Tư Vua – King’s Cross Station… Trong lúc ông Weasley cùng mấy đứa con trai của mình hì hụi chất đống rương cùng chuồng cú lên xe đẩy, Harry và Verona nhàn nhã cầm vali và chuồng cú của mình đứng chờ ở một bên. Hegwig chíp chíp bất mãn vì bị nhốt trong lồng, dù sao nó đã quen được thả đi rong chơi suốt hè qua rồi. Còn Ron, cực mắt thèm kiểu rương-vali xách tay tiện dụng này của Harry, thứ này vừa được tung bán trong Hẻm Xéo và đã không ít học sinh Hogwarts nhào tới mua. Chỉ tiếc là giá thành vật này khá đắt và bà Weasley chỉ muốn phí tiền khi có lý do thúc đẩy, tựa như nó trở thành Huynh trưởng chẳng hạn, hay nhảy cái một lên top 20 đứa đứng đầu của năm học. Vậy nên Ron biết điều mà đau khổ đi vật lộn với cái rương cồng kềnh của nó. Tiếp tục đọc

Bản hợp xướng định mệnh – Chương 65

5 giờ sáng… đường chân trời bắt đầu minh hiển dưới những tia nắng sáng trong ló dần ra cùng với tiếng bầy chim sẻ chí chách với nhau, mở đầu cho một ngày mới… Căn phòng ngủ đậm nét phong cách châu âu sang trọng vẫn đắm mình trong bóng tối, khi mà ánh sáng bình minh hãy còn quá yếu ớt để xuyên qua mảnh rèm dày nơi cửa sổ. Hai tiếng hít hở đều đều an tường trên giường ngủ, hai cụ thân hình như trẻ mới sinh không một mảnh vải, da thịt thiếp hợp lẫn nhau, không chút kẽ hở. Người nam nhân trẻ tuổi, dù say ngủ, vẫn ôm chặt người con gái trong lồng ngực, như đang ôm lấy trân bảo âu yếm nhất. Rồi… cô gái khẽ cựa mình… Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 32

– Miêu miêu, đừng chạy nữa! Xin lỗi! Xin lỗi!! – Trên con đường chính của Hẻm Xéo, một cô gái với mái tóc nâu xù tung, đang lao vun vút chạy theo dấu vết của sinh vật tựa như quả banh màu cam hung đỏ chạy băng băng phía trước. Hermione miệng không ngừng xin lỗi với mấy người đi đường mà cô thoáng đụng phải. Tiếp tục đọc