– … Harry, ngươi nghĩ sao?
Miệng tuy hỏi nhưng từ biểu tình đến ánh mắt Cedric đều đã nói lên tất cả. Khoé môi Harry vẫn giữ một độ cong tươi cười thản nhiên. Đôi mắt hổ phách luôn luôn ôn hoà dần dâng lên tia sắc bén bất phàm. Một cỗ khí thế duy ngã độc tôn tràn ngập cả không gian, khiến Cedric bất giác nhíu mày. Đầu óc anh không hiểu sao ngây ngất trống rỗng. Đây là lần thứ hai anh rơi vào tình trạng này và lần thứ nhất là khi đối mặt với con rồng khổng lồ kia. Thật mâu thuẫn, thân thể thoáng bức bối khó chịu, nhưng sâu nơi linh hồn, lại dâng lên một cỗ lực lượng quen thuộc khó tả. Lần này, ý thức anh thanh tỉnh hơn. Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Cedric cho là anh đã xâu chuỗi được rất nhiều chuyện.
– Vậy ra đây mới là ngươi, Harry…. – Cedric trầm tĩnh lên tiếng, rồi trầm mặc nhìn sâu vào ánh mắt chàng thiếu niên một hồi mới lại hỏi. – Vì cái gì muốn ép buộc ta thức tỉnh ? Là vì cuộc tấn công của sinh vật hắc ám vào Hogwarts năm ngoái? Hay vì… Verona Potter? Hoặc là cả hai lý do này?
Tiếp tục đọc