Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 42

Mê cung Spinae… ngoại trừ hàng loạt tiếng thét chói tai, khóc ròng của mấy đứa nhỏ, cũng có không ít thiếu niên phù thuỷ ở lớp cao rơi vào không ít tình huống dở khóc dở cười, hoặc nghiến răng nghiến lợi đến độ có ý muốn giết người. Hầu như đứa nào đứa nấy đều đã chắc mẩm thủ phạm thiết kế cạm bẫy lẫn hình phạt trong mấy thử thách là đến từ tay ai, vị ác ma mặt cười kia. Merlin, tại sao người không thu ác ma này đi chứ!!!! Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 41

…. Bộ Pháp Thuật…. cổng mạng Floo… một loạt ngọn lửa màu xanh ngọc bích đồng thời bùng lên, và các cán bộ cấp cao cần mẫn của Bộ đã hoàn thành chuyến viếng thăm bất ngờ của họ. Mấy nhân viên giữ cổng âm thầm tò mò khi thấy biểu tình các sếp của mình đều trầm trọng căng thẳng vô cùng. Có kẻ chưa kịp kéo gấu áo chùng của một đồng nghiệp mà mình quen thuộc để thăm dò thì đã nhận chỉ thị mới. Một cuộc họp cấp cao khẩn cấp, đây có nghĩa là triệu tập cả các vị phù thuỷ kỳ cựu đã nghỉ hưu, hay có quan hệ mật thiết quan trọng với giới phù thuỷ, tựa như vị Hiệu trưởng của Hogwarts chẳng hạn. Hệ thống Floo khẩn cấp và tuyệt mật được khởi động. Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 40

Nhà số 51, đường Montmorency, Paris. Tường xây đá tảng xám đen, cửa gỗ với những khung cửa sổ gỗ lồng khung sắt đan chéo, một tấm bảng đỏ in tên nhà hàng tại tầng trệt : ‘nhà hàng Nicolas Flamel’. Một ngôi nhà với kiến trúc cổ xưa lâu đời còn sót lại giữa thành phố Paris hoa lệ rực rỡ, đồng thời cũng là một địa điểm yêu thích của không ít khách du lịch vì cái không khí trầm lắng hoài cổ nơi nó.
Bấy giờ đã là giấc trưa, không ít tiếng xì xào rôm rả từ mọi góc nhà hàng, các thực khách đều hài lòng với các món ăn nơi đây. Trái ngược với vẻ bận rộn náo nhiệt ở tầng trệt, bên trên lại là một không gian yên ả với nhạc thính phòng êm ái chảy xuôi. Thoải mái ngồi dựa lên chiếc ghế bành, Nicholas Flamel trầm tư nhìn hòn đá thuỷ tinh sắc đỏ hồng mà ông vân vê trong tay. Tròng mắt thâm lam sắc bén như xẹt qua ngàn vạn suy nghĩ.
– Anh lại nghĩ tới con bé sao? Là vì lá thư sáng nay? – Một giọng nói ôn hoà vang lên đằng sau ghế. Một người phụ nữ già với mái tóc bạc trắng được tết thành bím dài. Không giống với khuôn mặt khắc khổ đầy tang thương của chồng mình, bà sở hữu một gương mặt tròn phúc hậu với khoé môi mỉm cười dịu dàng. Bà tên là Perenelle Flamel.
– Đúng vậy. – Cơ thể tự động dịch sang một bên ghế, Nicholas dùng cánh tay rảnh rỗi còn lại ôm lấy vợ mình vào lòng. – Anh vừa nhận được thư của Dumbledore. Con bé đang thực hiện lời hứa của mình….  Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 39

Từ cửa sổ văn phòng hiệu trưởng, Verona lẳng lặng nhìn dòng học sinh chia nhóm ra. Năm nhất được dẫn vào sân Quidditch để bắt đầu… tập chạy, tăng cường thể năng. Còn nhóm đi theo Harry, nghĩ tới thứ họ sắp đối mặt, khoé môi cô nhẹ dương lên, lòng chờ đợi nhìn thấy tiến bộ nơi mọi người. Một thân ảnh lọt vào tầm mắt Verona, và dường như cũng cảm giác được ánh mắt nơi cô, Cedric ngẩng đầu lên và sáng lạn nhoẻn cười. Nụ cười hiền hoà, giản dị và bộc trực ấy, cái nụ cười như bao dung tất cả ấy, không hiểu sao, luôn có thể khiến tâm Verona nảy lên xúc động muốn khóc. Khóc…vì đau đớn, đồng thời…cũng vì mừng tủi… như thể, đã rất lâu, rất lâu… mới được thấy lại nét cười trong sáng, ấm áp này. Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 38

Vì Lockhart phải ‘nằm nghỉ ngơi điều dưỡng’, vậy nên trong khoảng thời gian đó, ghế giáo sư của môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám cấp thiết được lấp chỗ. Người có đủ khả năng dạy thế, thì bị vướng phần lớn giờ dạy của chính môn học của mình, như viện trưởng mỗi Nhà chẳng hạn. Lý do vô cùng chính đáng này từ miệng hiệu trưởng Dumbledore khiến Snape không thể phản bác. Hơn nữa, người tạm thời dạy thay Lockhart lại là người mà hắn cũng không thể hậm hực tát cơn giận lên. Khụ, người này là ai mà ngay cả Snape cũng phải cấp một phần kính trọng ?
Ngày thứ hai của năm học, các tiểu sư tử năm 7 hoàn toàn há hốc mồm không tin được khi thấy được người đứng trên bục giảng của phòng học lầu ba là ai. Pomfrey Poppy, nữ y sĩ đáng sợ còn hơn khủng long của y thất, lại là giáo sư tạm thời của bộ môn này. Bà bắt đầu làm việc tại Hogwarts với cương vị y tá từ thập kỷ 70, phải nói là mát tay vô cùng, và cũng không tọc mạch lý do hay làm sao mà đám học sinh gặp phải những vết thương kỳ lạ, quái chiêu linh tinh. Đại đa số học trò đều thích bà, mặc dù có phần e dè mỗi khi nữ phù thuỷ này nhảy lên giận dữ. Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 37

Lớp học Lịch sử Pháp thuật, tiếng chuông reng lên, các học sinh bừng tỉnh sau cơn mơ màng bởi giọng nói rề rề, khô khan, như xa như gần của con ma giáo sư Binns. Lấy lý do muốn hỏi giáo sư vài chi tiết lịch sử ngoài bài học, Harry đuổi khéo cả đám tiểu phù thủy hai Nhà Gryffindor và Ravenclaw tò mò ra khỏi phòng. Cô nàng Hermione dù tò mò, nhưng lại mải lôi kéo Neville đi thăm Lockhart nên lần này phá lệ không sáng mắt lên tỏ ý muốn học hỏi. Khi căn phòng chỉ còn hai người, à không, một người một ma, Harry phất tay tạo ra một không gian an toàn, đảm bảo không bị nghe lén với không ít lời nguyền.
– Ngài cần gì ở một con ma như ta, điện hạ? – Khác với cái giọng điệu chán ngắt trong giờ học, ngữ điệu nơi Binns tuy già nua nghe có vẻ bị hen suyễn nhưng đã đầy trung khí, sinh động hơn nhiều. Con ma giáo sư lúc này đây chẳng có chút gì gọi là buồn ngủ ngẩn ngơ của ngày thường. Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 36

Hogwarts… Ngày đầu tiên của năm học… Sau tiết học đầu tiên… Các tiểu phù thủy lao nhao thu dọn giấy da, sách giao khoa, bút lông… vào túi của mình rồi chuẩn bị đi đến lớp học tiếp theo.
– Tuyệt cú mèo!
– Đây là bữa học đã nhất từ khi ta bắt đầu học! Heh…heh!!
Ra khỏi lớp học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, cả đám tiểu ưng và tiểu lửng của năm hai hồ hởi bàn tán. Nghe qua thì sẽ tưởng rằng tiết học của giáo sư Lockhart thú vị lắm, đúng vậy, rất thú vị mà theo một nghĩa khác hẳn….
– Tiếc là hết thời gian sớm quá! – Cậu nhóc Terry của Ravenclaw chép miệng.
– Terry, tuy không nên giội nước lạnh lên sự nhiệt tình của ngươi, nhưng mà… – Harry ôn hoà lên tiếng với khoé môi nhẹ dương lên đầy ý ‘ôn hoà’. – …ngươi không thấy là bản thân phóng bùa trật mục tiêu không ít lần sao?
– Ah…ha…ha… Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn, ta thề!! – Cứng ngắc cười cười, Terry vội vàng cứu vãn số phận có nguy cơ bị hành hạ của mình, kém chút lấy tên Merlin ra thề.
– Ừ, vậy ta chờ xem kết quả. – Harry hài lòng gật đầu rồi rảo bước dẫn cả nhóm đi ra nhà kính để học môn Thảo dược.  Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 35

Bóng tối huyền diệu bao trùm mọi ngóc ngách lâu đài, cả không gian chìm vào một giấc ngủ sâu và lặng lẽ. Không một tiếng động nào cho đến khi tiếng vải áo di động sột soạt ma sát vào nhau phá lệ rõ rệt trên hành lang vắng tanh. Mấy ngọn đuốc dọc theo tựa như được châm thêm dầu mà cháy lớn bùng lên chiếu sáng cả không gian. Hai thân ảnh nhỏ người dần xuất hiện trong chùm ánh sáng vàng ruột ấm áp. Họ lẳng lặng cùng nhau trở lại phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw. Dừng chân ở trước cầu thang dẫn lên phòng ngủ của nữ sinh, Harry cọ cọ cằm trên đỉnh đầu Verona một chút rồi mới nói ngủ ngon với cô.
– Ngủ ngon, Harry… Và đừng lo, ta vẫn ổn. – Dịu ngoan gật đầu đáp lại, rồi trầm mặc một giây, Verona bổ thêm câu sau trước khi quay người đi về phòng ngủ của mình.
Harry vẫn đứng đó, cho đến khi chắc chắn rằng tiếng bước chân khẽ khàng kia đã tắt hẳn. Gương mặt thiếu niên anh tuấn chìm hẳn dưới bóng ma của cột tường sau ánh sáng lờ mờ của bầu trời đêm đầy sao.
– Đừng lo? Có thể không sao? Ta khó mà làm được, Verona…. – Harry nỉ non. Thanh âm trong lời nói du dương như gió xuân thoảng qua nhưng chỉ cần nghe kỹ, sẽ cảm thấy rét lạnh đến thấu tim gan bởi cái sát khí uấn giận lẩn quất bên trong. Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 34

Ga Hogsmeade… Bóng đêm ẩm thấp bao trùm lên lối đi gồ ghề, không ít tiếng hô đau của đám nhóc năm nhất khi lần đầu bước lên con đường ‘chông gai’ này. Đám tiểu phù thủy của mấy năm trên thì đã có kinh nghiệm hơn, dĩ nhiên là trừ vài trường hợp cá biệt như Neville chẳng hạn, dù rằng vấn đề đi đường của cậu nhóc đã khá khẩm hơn nhiều sau khi được Harry rèn luyện uốn nắn.
– Năm nhất tân sinh! Năm nhất tân sinh lại đây! – Giọng người giữ khoá khổng lồ sang sảng vang khắp không gian, dẫn đám ma mới đi thực hiện truyền thống du hồ để đến Hogwarts. Còn với học sinh ma cũ… Tiếp tục đọc

Trọng sinh và kẻ thế thân – Chương 33

… Ngã Tư Vua – King’s Cross Station… Trong lúc ông Weasley cùng mấy đứa con trai của mình hì hụi chất đống rương cùng chuồng cú lên xe đẩy, Harry và Verona nhàn nhã cầm vali và chuồng cú của mình đứng chờ ở một bên. Hegwig chíp chíp bất mãn vì bị nhốt trong lồng, dù sao nó đã quen được thả đi rong chơi suốt hè qua rồi. Còn Ron, cực mắt thèm kiểu rương-vali xách tay tiện dụng này của Harry, thứ này vừa được tung bán trong Hẻm Xéo và đã không ít học sinh Hogwarts nhào tới mua. Chỉ tiếc là giá thành vật này khá đắt và bà Weasley chỉ muốn phí tiền khi có lý do thúc đẩy, tựa như nó trở thành Huynh trưởng chẳng hạn, hay nhảy cái một lên top 20 đứa đứng đầu của năm học. Vậy nên Ron biết điều mà đau khổ đi vật lộn với cái rương cồng kềnh của nó. Tiếp tục đọc